Thoáng qua một lần trong tôi
bước chân em chiều qua phố
và bây giờ là mãi mãi
người phụ nữ tôi yêu .
hai mươi năm qua
theo suốt đời tôi bằng những câu chuyện thơm nồng
lặng thầm đi sớm về trưa
bỏ lại đằng sau một thời con gái
thả đôi chân trần tần tảo nắng mưa.
Người phụ nữ tôi yêu
với tính cách dịu hiền
cho tôi niềm tin
bằng đức hy sinh sáng ngời trong con người chân chất
lòng cháy bổng đau đáu một niềm tin.
Người phụ nữ tôi yêu
gắn nhịp cầu đưa tôi qua bão giông
để đứng trước đài vinh quang... “Hạnh phúc”
nhọc nhằn lo toan
nhưng hiền hậu sao trong ánh mắt nụ cười.
Người phụ nữ tôi yêu
lòng nhân ái chảy trong từng nhịp trái tim mình
thản nhiên với chiếc áo dài trong ngày cưới
hồn nhiên với nụ cười không một chút phấn son
để rồi yêu anh nồng cháy.
Trong thực tại và tương lai
trong căn nhà nho nhỏ
bây giờ và mãi mãi
Em người phụ nữ tôi yêu.
Bài viết dựa theo chủ đề của cuộc thi viết “ Người phụ nữ tôi yêu”.
Do báo Phụ nữ Việt Nam tổ chức trên tạp chí Thế giới Phụ nữ nhân kỷ niệm 100 năm ngày Quốc tế phụ nữ 8/3. 80 năm ngày thành lập hội liên hiệp phụ nữ
Việt Nam ( 20/10/1930 – 20/10/2010 )